- Tặng con, chúc mừng sinh nhật con!
Tôi sững sờ nhìn món quà, khi lấy lại được bình tĩnh, tôi đặt hộp quà lại chỗ ông ta và nói bằng giọng lạnh lùng hết mức có thể:
- Ông tưởng món quà này sẽ rửa sạch được hết mọi tội lỗi mà ông đã làm sao? Nỗi đau ông đã gây ra, ông tưởng có thể bù đắp được sao?
Tôi bỏ đi, mặc cho ông ta đuổi theo, tôi vẫn chạy thục mạng sang bên đường.
Tôi gần như chết đứng khi nghe thấy tiếng còi xe bấm inh ỏi và một chiếc xe ô tô đang lao đến bằng một tốc độ kinh hoàng.
Tôi sẽ chết ư?
Thế cũng được, như vậy sẽ không phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của ông ta nữa, đáng lẽ tôi phải vui nhưng sao tôi lại buồn thế này?
Người ta vẫn nói chết do tai nạn sẽ hóa thành thiên thần.
Tôi sẽ thành thiên thần ư?
Nhưng thiên thần phải có một tấm lòng nhân từ và không bị vấy bẩn bởi thù hận.
Tôi căm ghét ông ta, tôi không thể là thiên thần được rồi….
Tôi đứng im không nhúc nhích, chờ đợi một cái chết sẽ đến.
Thần chết đang đứng ngay bên cạnh tôi, chỉ vài giây nữa thôi, ông ta sẽ mang tôi đi.
Chiếc xe đã gần ngay sát tôi, ngay lúc đó có một bàn tay đẩy tôi ra, tôi ngã xuống ven đường.
Tiếng phanh xe gấp gáp cùng tiếng va chạm mạnh khiến tôi lồm cồm bò dậy nhìn vào nơi phát ra tiếng động.
Cách chỗ tôi đứng không xa, một người đàn ông nằm sõng xoài ở đó, máu chảy lênh láng.
Tôi không thể nhìn rõ đó là ai cho đến khi thấy hộp giấy màu trắng nát bét đang nằm ngay dưới bánh xe ô tô, thứ chất lỏng màu đỏ đang nhuốm dần vào hộp quà.
Tôi chết sững... không thể nào… không thể thế được…
- Ba!- Tôi hét lên nhưng vẫn không hề lay chuyển được người đàn ông đang nằm im lìm ở kia.
Tôi cảm giác như mình đã chết mắc dù vẫn đang thở, xung quanh tôi là một màu đen bao phủ, toàn thân rã rời.
Tôi thấy thần chết đang từ từ quét lưỡi hái của hắn lên người ba tôi… không thể thế được...
***
Tỉnh lại vào một ngày cuối thu, khí trời trong veo không một gợn mây.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là cái nhìn ấm áp và trìu mến của mẹ.
Mẹ nói tôi đã hôn mê suốt 7 ngày, do cú va đập.
Những hình ảnh đau đớn của ngày sinh nhật ùa về trong tâm trí tôi.
Tôi thấy người ta mang ba tôi lên xe cứu thương, cả người ba tôi nhuốm đầy máu.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra: ba tôi đâu rồi?
Chạy tức tốc sang phòng của ba theo lời mẹ.
Tôi đứng ở cửa nhìn vào trong, ba nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại, đầu quấn băng, trông ba như đang ngủ một giấc ngủ bình yên vậy.
Khóe mắt tôi ngân ngấn nước, tôi run run bước tới bên giường ba, nói trong nỗi nghẹn ngào:
- Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại đỡ thay cho tôi? Có biết là tôi ghét ông đến mức nào không? - Tôi im lặng nhìn ba rồi cầm lấy tay ông - Ba à,… con xin lỗi… ba hãy tỉnh lại đi ba… con không ghét ba đâu… con rất thương ba, ba à….
Nhưng ba vẫn nằm im không nhúc nhích mặc cho tôi có nói thế nào.
Tôi trở lại cuộc sống bình thường với nỗi trống rỗng trong lòng.
Tất cả mọi thứ vẫn thế, chỉ có ba tôi là vẫn nằm im, không tỉnh lại.
Chỉ tại tôi quá ngốc nghếch, nhu nhược, cố chấp và ích kỉ nên đã đẩy ba tôi đến tình cảnh này.
Hối hận thì làm được gì chứ?
Những thứ đã qua rồi thì không thể lấy lại được nữa.
***
Mùa thu trôi qua nhường chỗ cho đông về, những cơn gió se lạnh lùa vào cách cửa sổ, tôi đứng lặng im nhìn ba tôi, bên cạnh tôi là mẹ và người vợ mới của ba.
Khi trải qua một số chuyện con người ta sẽ khác đi, có lẽ tôi cũng vậy, tôi đã không còn ghét cô ấy nữa, vì đó là người phụ nữ ba tôi đã chọn.
Chợt, tôi thấy đôi hàng mi của ba khẽ động đạy, đôi bàn tay khẽ nhúc nhích…
Mùa đông đã sang, những chiếc lá khô rụng đầy đường, có lẽ bây giờ mới là lúc vạn vật hồi sinh…
***
Nếu một ngày bạn hỏi tôi rằng ba và mẹ tôi yêu ai hơn, tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng tôi yêu mẹ tôi hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu ba mà vì mẹ tôi xứng đáng được tôi yêu nhiều hơn.
Tôi yêu ba theo cách riêng của tôi.
Yêu ba là đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận mọi điều của ba: gọi một người phụ nữ không phải mẹ tôi là me, gọi một cậu em không cùng mẹ là em.
Có thể bạn nói tôi quá ngốc nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, vì tôi hiểu khi càng hận thì tức là càng yêu, hận đến chết nghĩa là yêu đến chết.
Tôi yêu ba tôi nên tôi có thể tha thứ cho ba vì yêu thương giúp ta tha thứ.
Nên bạn cũng hãy bao dung với tất cả mọi thứ xung quanh ta….
The End